Sự thất bại của giáo sư Nguyễn Đình Cống đã được báo trước
Mã Phi Long
Chúng ta chẳng còn lạ lẫm gì với trò “tự ứng cử” của các nhà “dân chủ giả hiệu”, họ tái diễn trong các dịp bầu cử Đại biểu quốc hội và Hội đồng nhân dân các cấp, chỉ có khác ở chỗ “bình cũ rượu mới” ở những người tự ứng cử mà thôi. Còn nhớ gương mặt ông Quang A thất thần, suy sụp như thế nào khi mọi công sức của mình đổ xuống sông, xuống biển với số phiếu quá ít ỏi, thấp một cách kỷ lục. Cũng bởi vậy mà kỳ Đại hội này Nguyễn Quang A lui mình về ở ẩn, bày mưu tính kế cho những con rối khác tung hứng, diễn xiếc.
Và trong số con rối đó phải kể tới ông Nguyễn Đình Cống, một nhân vật rất được đám rân chủ kỳ vọng có thể gây đột biến, tạo kỳ tích với cái mác là giáo sư và có thâm niên, tuổi tác cũng cao chót vót. Tuy nhiên, hiện nay, người ta biết đế sự “nổi tiếng” của ông không còn ở học hàm, học vị, mà là ở sự suy thoái về tư tưởng, trở thành phần tử bất mãn, tiếp tay cho các thế lực thù địch chống phá Việt Nam.
Điều này thể hiện rõ trong quan điểm, tư tưởng, hành động của ông tương đồng với những con rối đã và đang có nhiều hoạt động chống phá. Ở cái tuổi 84, ông rất chịu khó học hỏi áp dụng khoa học công nghệ như số trẻ, khi được hướng dẫn kỹ năng sử dụng trang facebook cá nhân của mình để PA, đánh bóng tê tuổi. Nhất là bài viết có tiêu đề “Nếu được vào Quốc hội”, vị GS này đã lộng ngôn rằng: “Trong thành phần ĐBQH chủ yếu là một số người được cơ cấu, gồm hai thành phần, một là những người kém trí tuệ, thiếu bản lĩnh, hai là một số quan chức…”.
Sau đó, Giáo sư Nguyễn Đình Cống nêu quan điểm: “Nếu vào được Quốc hội tôi không những không chịu trở thành nghị gật mà còn có thể đóng góp những ý kiến và việc làm thiết thực để nâng cao chất lượng và hiệu quả hoạt động của Quốc hội như tôi đã viết ở các bài trước, trong đó có ba việc chủ yếu nhằm vào ba chức năng là làm luật, giám sát và đại diện”.
Nghe những lời lẽ đanh thép của vị giáo sư gạo cội này mà thật xúc động. Nếu như động cơ của ông trong sáng thì chắc nhiều người ủng hộ đấy, nhưng quan điểm lệch lạc của hiện tượng tự diễn biến, tự chuyển hóa trong tư tưởng của ông Cống thì chẳng ai còn dám tin tưởng mà trao số phiếu của mình cho một ông già biến chất về đạo đức, nhân cách.
Chúng ta đều biết rằng, Giáo sư Nguyễn Đình Cống là một ví dụ điển hình cho những con người từng có tiếng tăm, từng có địa vị, nhưng vì động cơ hèn kém mà từ bỏ con đường chính mình đã chọn, để ngả bút đi ngược con đường cách mạng của dân tộc. Ông là một trong những giảng viên của Trường Đại học Xây dựng Hà Nội được cử đi làm nghiên cứu sinh tại Đại học Xây dựng Kharkov, Liên Xô. Sau đó, Nguyễn Đình Cống tiếp tục được bồi dưỡng, đào tạo để trở thành PGS, GS, Chủ nhiệm bộ môn, Chủ nhiệm khoa ở Trường Đại học Xây dựng, Hà Nội. Thế mà, khi rời giảng đường, rời chức vụ, thôi làm Chủ nhiệm, ông Cống liền vong ân, bội nghĩa, “trở cờ, quay giáo”. Đó là hệ quả của các gọi là “tự diễn biến, tự chuyển hóa” trong con người ông Nguyễn Đình Cống.
Chính vì vậy, chẳng có gì lạ khi kết quả hiệp thương vòng 2, ông Nguyễn Đình Cống trắng tay ra về với con số “0” tròn chĩnh. Không một cánh tay nào muốn giơ lên để ủng hộ ông, dù trước đó, những bài phát biểu của ông rất hùng hồn, mang đúng tầm một người có ăn có học.
Nhưng thật tiếc, cái tài không đi cùng cái đức, sự thoái hóa, biến chất trong tư tưởng một con người đã từng là một đảng viên gạo cội khiến cho uy tín của ông trở về mốc “âm vô cực”. Bởi một người công khai chống Đảng, phủ nhận chủ nghĩa Mác – Lênin, đòi bỏ điều 4 Hiến pháp và phủ nhận thành quả cách mạng, xuyên tạc sự thật và trở thành kẻ vô ơn bội nghĩa nay lại tự xin ứng cử vào Đại biểu Quốc hội? Một người được Việt Tân – một tổ chức khủng bố cộm cán tung hô, cổ suý thì liệu ứng cử vào ĐBQH không để phá hoại thì để làm gì? Một kẻ vong ơn bội nghĩa thì đừng nói đến việc trở thành Đại biểu Quốc hội, những người đại biểu, đại diện cho ý chí, nguyện vọng và quyền làm chủ của Nhân dân!
Xin giáo sư hãy nhớ rằng, tiêu chuẩn đầu tiên, quan trọng nhất đối với một đại biểu Quốc hội, đại biểu HĐND, đó là một tấm lòng trung thành với Tổ quốc, Nhân dân và Hiến pháp. Đại biểu quốc hội là người đại diện cho ý chí, nguyện vọng của Nhân dân. Nhưng trong thực tế ông ta đang chống phá Đảng, chính quyền của Nhân dân, đang gián tiếp phá cuộc sống bình yên của Nhân dân. Yêu cầu cơ bản nhất, ông đã không thể đáp ứng. Vậy thử hỏi ông đang đại diện cho ai? Ông Cống không xứng đáng là người đại diện cho Nhân dân.
Hơn nữa, ở cái tuổi 84, dù muốn hay không thì vấn đề sức khỏe vẫn là một tiêu chí khách quan để đảm đương vai trò một người đại biểu quốc hội. Mặc dù ai cũng hiểu “gừng càng già càng cay”, nhưng với trường hợp của ông Cống thì có lẽ không ai dám mạo hiểm, đặt niềm tin vào ông, dù trong cách diễn đạt, thể hiện, ông luôn cố chứng tỏ nguồn năng lượng dồi dào trong cơ thể. Nhưng tất cả những điều đó chẳng qua là để “diễn”, cố tình che mắt thiên hạ mà thôi. Cũng chính vì thế nên đi đâu người con của ông cũng phải kè kè kèm theo, sợ ông nổi khùng, không giữ được bình tĩnh, lên cơn giận giữ thì đến tội.
Do đó, mong ông Cống hãy về an dưỡng tuổi già, vui vẻ cùng con cháu, tận hưởng những năm tháng cuối đời cho an nhàn, để vinh quang của sự nghiệp trước đây còn linh ứng cho cuộc đời ông và con cháu.
Nhận xét
Đăng nhận xét